Thơ lục bát buồn tiễn Hạ, thơ lục bát chào tạm biệt Mùa Hè hay

Những bài thơ lục bát buồn tiễn Hạ - thơ lục bát chào biệt Mùa Hè với nhiều tâm trạng, cảm xúc trong không gian giao mùa Hạ và mùa Thu.

ký ức những ngày cuối Mùa Phượng Vĩ
Ký ức những ngày cuối Mùa Phượng Vĩ.

THƠ LỤC BÁT: CUỐI HẠ

Thơ: Nguyễn Thị Minh

Có gì khang khác chiều nay
Hình như gió đổi hướng này phải không?
Hình như nắng đã bớt nồng
Hình như mây bảo cơn giông sắp về.

Ngoài vườn im bặt tiếng ve
Bấm tay…ô vẫn đang hè đấy thôi
Mà nghe lá bắt đầu rơi
Mà trông sắc đỏ đã ngời dáng thu.

Hay là hạ đã vãn mùa
Ai như Chức nữ bên bờ Ngân giang
Mong chờ gặp gỡ tình lang
Đợi cầu Ô thước vắt ngang sông Hà.

Hay là hạ đã sắp qua
Nghe đêm rả rích,chắc là mưa ngâu
Tím xưa,nay đã nhạt màu
Ve mang phượng đỏ cất vào sang năm.

Hay là hạ đã âm thầm
Tiễn đưa vạt nắng phai dần vào thu
Rừng đương đan áo thay mùa
Chia tay hạ nhé,để mơ thu vàng.


THƠ LỤC BÁT: CUỐI HẠ RỒI NGƯỜI ƠI

Thơ: Thi Phượng

Trời vào cuối hạ anh ơi !
Lòng nghe xao xuyến nhớ người phương xa
Người giờ còn nhớ đến ta ?
Phượng hồng trải lối khi qua tháng hè

Bên đường réo rắt tiếng ve
Hồn nghe ngơ ngẩn... tái tê giọt buồn
Lặng nhìn những giọt mưa tuôn
Ước gì ta được ở luôn ... bên người

Khi thì hờn giận cong môi
Khi tay kết chặt với lời yêu thương...
Bây giờ mỗi đứa mỗi phương
Hạ buồn giăng mắc ... sầu vương nhớ người !...


THƠ LỤC BÁT CUỐI HẠ
Thơ: Lê Văn Hùng

Ve sầu cõng hạ đi đâu
Để cho cánh phượng ngã màu chơi vơi
Bằng lăng không tím nữa rồi
Em tôi áo trắng một thời bay xa

Chiều nay gợi nhớ chiều qua
Vọng về kỷ niệm mờ xa mịt mù
Bay bay vài giọt mưa thu
Gió hiu hiu thổi ru ru nỗi buồn

Đường xưa tay nắm tay buông
Đỏ hoe đôi mắt lệ tuôn ngỡ ngàng
Cuộc đời rẽ lối sang trang
Chiều nay cuối hạ mơ màng dáng xưa.

***Xem thêm: Chùm thơ Mưa buồn những ngày cuối Hạ, thơ mưa tiễn mùa Hạ đi

tạm biệt mùa Phượng vĩ
tạm biệt mùa phượng vĩ.

TẢN MẠN: MÙA HẠ CUỐI CÙNG


Đã qua rồi cái tuổi học trò trong sáng mộng mơ ấy, lãng quên cũng phải đến 4 năm rồi nhỉ? Mỗi lần về quê, nhìn tụi học sinh đạp xe giữa trưa hè oi nồng, hay trong gió Đông Bắc ngược thổi thấy tội tội. Bế giảng,lại một mùa hạ nữa sắp trôi qua. Có biết bao lớp học trò đến và đi qua ngôi trường này, lắng đọng trong lòng thầy cô tình yêu nghề , yêu người. Trường còn đó, thầy cô còn đó, bạn bè tôi muôn phương!

Vẫn như ngày xưa, tôi yêu thích những bài hát về tuổi học trò nhiều lắm. Danh sách nhạc của tôi là cả một kho kỉ niệm. Chợt buồn vì đứa em gái học lớp 10 thấy xa lạ khi nghe giai điệu bài Mong ước kỉ niệm xưa của nhạc sĩ Xuân Phương. Với tôi, bài hát này như một khúc tình cuối thời lưu bút học trò, có thể nghẹn ngào đến cay mũi khi bất giác nghe lại. Giờ đây, tôi vẫn âm thầm khêu lại bóng thời gian xưa với Mùa hạ cuối cùng, Tình thơ, Bụi phấn, Trường xưa yêu dấu, Xe đạp ơi, Phượng hồng… Cứ thế gặm nhấm lại quá khứ , nó đẹp quá, nhưng mãi xa tôi rồi còn đâu.

Tôi nhớ nhiều lắm, về ngôi trường mang tên Nam Phù Cừ ấy. Đông cũng như hè chúng tôi chăm chỉ lóc cóc đạp xe tới trường, những chiếc xe nham nhở sơn bong tróc, phanh không ăn, đạp kêu kin kít. Nhưng không thấy đó là điều gì đáng buồn, chúng tôi miệng vẫn cười tươi, vẫn nghịch ngợm kéo xe, chèn nhau trên đường học về. Khổ nhất là mùa đông đạp ngược gió, trời rét căm căm, môi tím tái nhưng người thì toát mồ hôi. Bọn con trai sức vóc còn mệt bơ phờ, nói chi mấy đứa con gái chân yếu tay mềm. Đã có những lần tôi phải dắt bộ xe vì gió tạt quá mạnh.

Mùa đông tràn về xơ xác quá. Hàng cây xà cừ sừng sững cũng trơ trụi như một ông lão hom hem tuổi gần đất xa trời. Cái hồ trong sân trường cạn đạch nước nổi bùn xì xèo. Mùi bùn nồng quen thuộc của miền quê nghèo.

Mùa hạ đến xóa tan ảo não cùa mùa đông, khoác lên màu tươi vui của đất trời. Hạ đến mang theo mùa phượng, mùa bằng lăng, mùa sen nở mênh mang, rạo rực trong tiết trời xanh ngắt . Hạ đến cùng với những mùa thi, mùa của sự chia ly là đây ư!

Năm nào cũng thế và phải thế. Mùa hạ tạo cho người ta cảm giác như sự sắp đặt trước của chia ly. Lại một lớp học trò ra đi. Mái tóc cô thầy thêm một sợi bạc. Mái ngói thêm bụi rêu phong thời gian. Và lòng người thêm nhiều kỉ niệm. Tôi vẫn nhớ từng khuôn mặt bốn mươi ba đứa bạn của tôi. Không nhiều nhưng cũng chẳng ít so với các lớp khác. Ngày ấy sao mà vui thế, cứ chơi thôi, bạn bè hồn nhiên chẳng lo toan suy tính gì. Tôi nhớ có buổi được nghỉ học, cả lớp đạp xe đến nhà thờ xa cả chục cây số, đi chơi. Đấy cũng là lần đầu tiên tôi biết bên trong nhà thờ họ bài trí thế nào, và được một sơ giảng giải cho nghe về Chúa. Chúng tôi đứa nào cũng hứng thú há hốc miệng nghe. Bởi lẽ đơn giản những gì người ta không biết thì sẽ luôn có sự tò mò tìm hiểu đến cùng.

Mùa hạ nào khóa cuối cấp cũng như những con ong chăm chỉ, miệt mài dùi chữ giữa bốn bề tiếng ve sầu khắp sân trường, át cả tiếng giảng bài trên lớp. Thi thoảng có cơn gió nhẹ qua mơn man hồ sen, đưa hương thơm mát của hoa, của lá sen vào lớp học. Tụi học trò chúng tôi hít hà lấy, như đứa trẻ đói tìm được hơi sữa mẹ. Tôi là đứa hay ngủ gật trong lớp, lại ngồi cạnh cửa sổ nên mỗi lần hương thoảng qua làm tôi tỉnh cơn buồn ngủ, nhưng mắt lại ngơ ngác nhìn ra ngoài sân chứ chẳng tập trung ngay được. Ngoài sân kia có nhiều điều thú vị lắm. Hoa phượng sao mà đỏ đến thế, lấn át chút màu xanh bé nhỏ của lá ti ti. Và bằng lăng-cái tên nghe hay quá, nhưng màu của nó còn đẹp hơn! Tôi hay bị thơ thẩn với màu tím này lắm. Đang giờ học, chỉ mong sớm ra chơi. Lại tranh nhau ngồi ghế đá cạnh hồ sen, dưới tán xà cừ xum xuê mát rượi. Ôi, tôi mong một giấc ngủ trưa hè như vậy.

Chia tay. Nghe sao mà nặng nề thế! Chỉ còn mùa hạ này chúng ta ở bên nhau, ngồi cùng nhau trong một chiếc bàn 4 người. Không còn những buổi xế chiều đầu hôm cả lớp đi trực vệ sinh toàn trường nữa rồi. Nhớ chùm sung non nhà Nhàn chấm muối ớt cắn chia đôi xẻ nửa. Nhớ vụ “phá vườn” nhà Hương xù, đào sắn luộc ăn. Bốn mươi ba đứa trong lớp không ai không biết nhà nhau. Cứ hứng lên cả lớp lại rồng rắn đi chơi. Một đoàn xe đạp kéo dài trên đường. Áo trắng tung bay. Nhớ nhiều lắm, vui có buồn có. Nhớ cảnh cười ra nước mắt của năm mống con trai c1 đứng tại trân trong lớp “đóng thùng” vội khi đội cờ đỏ kiểm tra, chả ngại gì con gái xung quanh. Nhớ cả lời cô chủ nhiệm mắng khi mấy đứa trong lớp chơi trò đẩy nhau xuống hồ ướt hết quần áo. Và còn nhiều kỉ niệm nữa, với những cô bạn thân của tôi… Không bao giờ quên được!

Tôi thấy nao lòng khi mùa hạ nữa sắp đến. Các em lớp 12 bây giờ chắc đã nộp hồ sơ đại học, cao đẳng cả rồi, chập chững, mong manh lắm! Hạ mới chớm mà cứ nghĩ trong khoảnh khắc thôi sẽ qua. Lại một mùa hạ cuối cùng nữa trong lòng những ai đang và đã là học sinh cuối cấp. Còn gì muốn nói cứ nói hết ra đi, biết đâu sau này trên đường đời chẳng thể gặp lại nhau thêm lần nữa, Hạ à!
  1. Lật Đật Thật hay và xúc động